Đến khi trưởng thành, chúng ta sẽ rời ngôi nhà thân thương thuở niên thiếu để đi tìm kiếm thành công. Cuộc sống xa nhà chắc chắn không dễ dàng gì. Cùng tự học tiếng Trung tham khảo một số đoạn văn ngắn về cuộc sống xa nhà bằng tiếng Trung nhé!
Chia sẻ cuộc sống xa nhà bằng tiếng Trung
Đoạn văn số 1: Cuộc sống xa gia đình
出来快一年了,特别想家,想爸爸妈妈。我在家是老大,下面还有一个弟弟、一个妹妹。我们家生活挺好的,以种地为主,兼搞一些副业。家里有电视机、洗衣机。我高中毕业就出来了。在家千日好,出门一时难。出来总没有在家好。要自己照顾自己,要自己洗衣服,还要学习怎么跟周围的打交道。总之,挺难的。不过我想,这对我也是个锻炼,一个人总不能靠父母过一辈子,总得自立。想到这儿 ,心情就好一点儿。
chūlái kuài yī niánle, tèbié xiǎng jiā, xiǎng bàba māmā. Wǒ zàijiā shì lǎodà, xiàmiàn hái yǒu yīgè dìdì, yīgè mèimei. Wǒmen jiā shēnghuó tǐng hǎo de, yǐ zhòng dì wéi zhǔ, jiān gǎo yīxiē fùyè. Jiā li yǒu diànshì jī, xǐyījī. Wǒ gāozhōng bìyè jiù chūláile. Zàijiā qiān rì hǎo, chūmén yīshí nán. Chūlái zǒng méiyǒu zàijiā hǎo. Yào zìjǐ zhàogù zìjǐ, yào zìjǐ xǐ yīfú, hái yào xuéxí zěnme gēn zhōuwéi de dǎjiāodào. Zǒngzhī, tǐng nán de. Bùguò wǒ xiǎng, zhè duì wǒ yěshì gè duànliàn, yīgè rén zǒng bùnéng kào fùmǔguò yībèizǐ, zǒngdé zìlì. Xiǎngdào zhè’er, xīnqíng jiù hǎo yīdiǎn er.
Đã gần một năm kể từ khi tôi xa nhà, tôi thực sự rất nhớ nhà và bố mẹ. Tôi là con cả trong nhà, có một em trai và một em gái. Gia đình chúng tôi có cuộc sống khá tốt, chủ yếu là làm ruộng và làm một số công việc phụ. Nhà có tivi và máy giặt. Tôi ra ngoài ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Xảy nhà ra thất nghiệp. Đi ra ngoài không sướng bằng ở nhà. Bạn phải chăm sóc bản thân, tự giặt quần áo và học cách giao tiếp với những người xung quanh. Nói chung là khá khó khăn. Nhưng tôi nghĩ đây cũng là một bài tập cho tôi. Con người không thể nương tựa vào cha mẹ suốt đời mà phải tự lập. Nghĩ đến điều này khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
Đoạn văn số 2: Đi làm xa nhà
最初来北京是想考中央戏剧学院,没有考上,就留在北京当了歌手。一留就是四年。家中只有亲一人,春节前又摔伤了。我一岁多父亲就去世了,母亲一个人把我们姐弟三人抚养大。我想把母亲接到北京来,可我们歌手的工作、生活都不安定,母亲知道了反而更伤心;回到母亲身边去吧 ,我现在一没有成就,二没有钱,实在没脸回去见同学朋友。同事们都说我是不孝之子,我知道我不是不孝,其实我心里挺苦的。
Zuìchū lái běijīng shì xiǎng kǎo zhōngyāng xìjù xuéyuàn, méiyǒu kǎo shàng, jiù liú zài běijīng dāngle gēshǒu. Yī liú jiùshì sì nián. Jiāzhōng zhǐyǒu qīn yīrén, chūnjié qián yòu shuāi shāngle. Wǒ yī suì duō fùqīn jiù qùshìle, mǔqīn yīgè rén bǎ wǒmen jiě dì sān rén fǔyǎng dà. Wǒ xiǎng bǎ mǔqīn jiē dào běijīng lái, kě wǒmen gēshǒu de gōngzuò, shēnghuó dōu bù āndìng, mǔqīn zhīdàole fǎn’ér gèng shāngxīn; huí dào mǔqīn shēnbiān qù ba, wǒ xiànzài yī méiyǒu chéngjiù, èr méiyǒu qián, shízài méiliǎn huíqù jiàn tóngxué péngyǒu. Tóngshìmen dōu shuō wǒ shì bùxiào zhīzǐ, wǒ zhīdào wǒ bùshì bùxiào, qíshí wǒ xīnlǐ tǐng kǔ de.
Khi tôi mới đến Bắc Kinh, tôi muốn được nhận vào Học viện Hý kịch Trung ương nhưng không được nhận nên tôi ở lại Bắc Kinh và trở thành ca sĩ. Thời gian ở lại cũng đã bốn năm. Ở nhà chỉ có một người thân, lại ngã trước Tết. Cha tôi mất khi tôi mới được hơn một tuổi, mẹ tôi một mình nuôi ba anh em tôi, chị gái và em trai tôi. Tôi muốn đưa mẹ về Bắc Kinh nhưng công việc và cuộc sống của ca sĩ chúng tôi không ổn định, mẹ tôi sẽ càng buồn hơn khi biết chuyện, về với mẹ con bây giờ không có thành tích, không có tiền, thật sự không có gì xấu hổ khi quay lại gặp các bạn cùng lớp. Các đồng nghiệp của tôi đều nói tôi là một đứa con bất hiếu. Tôi biết mình không hề bất hiếu. Thực ra tôi cũng rất khổ tâm.
Đoạn văn số 3: Đi học xa nhà
开学了,我要到县城读书。长这么大从来没离开过爸爸妈妈,他们放心不下。妈妈细心为我准备衣物等生活用品,爸爸则叮嘱我在县城里要听老师话,注意安全,好好学习。
我们到村口等车,爸爸妈妈紧挨我坐下,一边一个,他们着急地朝汽车开来的方向望。一阵清脆的客车喇叭声传入耳中,妈妈说:“车来了!”爸爸快速拿起行李箱帮我拦车,妈妈两手撑着膝盖慢慢站起来。车停了,我回头看了看爸妈,才走进车里。
我找到座位坐下,车开走了。透过车窗往外望,爸爸妈妈的身影越走越远。想到这以后只有在放长假时才能回来见他们,我的眼泪不知不觉流下来。
上学的第二天夜晚,因为太想爸爸妈妈,我忍不住哭了。用手机给妈妈打电话,他们在电话里安慰了我,我才慢慢进入梦乡。我还做了一个甜甜的梦:十月一日国庆节到了,一回到家,爸爸就一下子把我抱了起来,妈妈做了许多许多好吃的。我们一家人有说有笑,幸福极了……
Kāixuéle, wǒ yào dào xiànchéng dúshū. Zhǎng zhème dà cónglái méi líkāiguò bàba māmā, tāmen fàngxīn bùxià. Māmā xìxīn wèi wǒ zhǔnbèi yīwù děng shēnghuó yòngpǐn, bàba zé dīngzhǔ wǒ zài xiànchéng lǐ yào tīng lǎoshī huà, zhùyì ānquán, hǎo hào xuéxí.
wǒmen dào cūnkǒu děng chē, bàba māmā jǐn āi wǒ zuò xià, yībiān yīgè, tāmen zhāojí de cháo qìchē kāi lái de fāngxiàng wàng. Yīzhèn qīngcuì de kèchē lǎbā shēng chuán rù ěr zhōng, māmā shuō:“Chē láile!” Bàba kuàisù ná qǐ xínglǐ xiāng bāng wǒ lán chē, māmā liǎngshǒu chēngzhe xīgài màn man zhàn qǐlái. Chē tíngle, wǒ huítóu kànle kàn bà mā, cái zǒu jìn chē lǐ.
wǒ zhǎodào zuòwèi zuò xià, chē kāi zǒule. Tòuguò chē chuāng wǎngwài wàng, bàba māmā de shēnyǐng yuè zǒu yuè yuǎn. Xiǎngdào zhè yǐhòu zhǐyǒu zài fàng chángjià shí cáinéng huílái jiàn tāmen, wǒ de yǎnlèi bùzhī bù jué liú xiàlái.
shàngxué de dì èr tiān yèwǎn, yīnwèi tài xiǎng bàba māmā, wǒ rěn bù zhù kūle. Yòng shǒujī gěi māmā dǎ diànhuà, tāmen zài diànhuà li ānwèile wǒ, wǒ cái màn man jìnrù mèngxiāng. Wǒ hái zuòle yīgè tián tián de mèng: Shí yuè yī rì guóqìng jié dàole, yī huí dàojiā, bàba jiù yīxià zǐ bǎ wǒ bàole qǐlái, māmā zuòle xǔduō xǔduō hào chī de. Wǒmen yījiā rén yǒu shuō yǒu xiào, xìngfú jíle……
Trường học đã khai giảng và tôi phải vào thị trấn để học. Lớn như vậy rồi nhưng chưa từng rời xa cha mẹ, họ rất lo lắng. Mẹ tôi cẩn thận chuẩn bị quần áo và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác cho tôi, trong khi bố tôi dặn tôi phải nghe lời thầy giáo trong huyện, chú ý an toàn và chăm chỉ học tập.
Chúng tôi đợi xe buýt ở đầu làng. Bố mẹ tôi ngồi cạnh tôi, mỗi người một bên, lo lắng nhìn về phía xe. Tiếng còi xe buýt lanh lảnh vang lên bên tai tôi, mẹ tôi nói: “Xe buýt tới rồi!” Bố tôi nhanh chóng xách vali lên và giúp tôi vẫy xe. Mẹ tôi từ từ đứng dậy chống tay lên đầu gối. Xe dừng lại, tôi quay lại nhìn bố mẹ trước khi bước vào xe.
Tôi tìm được chỗ ngồi rồi xe lăn bánh. Nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, bóng dáng của bố và mẹ ngày càng xa dần. Nghĩ rằng từ giờ trở đi chỉ có thể quay lại gặp họ trong một kỳ nghỉ dài, tôi bất giác bật khóc.
Đêm thứ hai đi học, tôi không cầm được nước mắt vì nhớ bố mẹ quá. Tôi dùng điện thoại di động để gọi cho mẹ tôi. Họ an ủi tôi qua điện thoại và tôi dần chìm vào giấc ngủ. Tôi cũng có một giấc mơ ngọt ngào: Ngày 1 tháng 10 là ngày Quốc khánh. Vừa về tới nhà, bố đã đón tôi và mẹ đã nấu rất nhiều món ăn ngon. Gia đình chúng tôi nói chuyện và cười đùa, chúng tôi rất hạnh phúc…
Cuộc sống xa nhà luôn không phải màu hồng mà chúng ta có rất nhiều bài học, thử thách phải vượt qua để trưởng thành, hãy chia sẻ về cuộc sống xa nhà bằng tiếng Trung với mọi người để cùng tham khảo thêm nhé!